Món ăn ngày tết - Nhớ canh hạt sen móng giò mẹ nấu
Mon an ngay tet - Ngây ngất trong hơi heo may se lạnh chớm thu miền xa xứ, tôi nhớ vòng tay mẹ, nhớ món canh mẹ nấu đến nao lòng…
Một buổi sáng dịu êm, tôi chậm rãi bước ngang qua con phố nhỏ. Sương còn đọng lung linh, trong vắt trên vòm lá. Mặt trời hé những tia nắng đầu tiên, để lộ một mảng màu xanh ngát, cao trong thăm thẳm. Gió se sẽ thổi vào cuống tim thật lạnh, khe khẽ nhắc nhở tôi… tiết trời đã sang thu rồi đấy.
Thu vẫn vậy, đến ít ai hay, nhẹ nhàng không ào ạt… Lòng tôi lại chợt bắt gặp cảm giác chống chếnh giữa 2 miền nhớ: quê hương và đất người.
Gió se sẽ thổi vào cuống tim thật lạnh, khe khẽ nhắc nhở tôi… tiết trời đã sang thu rồi đấy
Tôi đứng lại, hít thật sâu, cảm nhận sự trong lành và bỗng nghe thấy lòng dịu lại. Những cảm xúc nhớ thương trong tôi vội vã kéo về. Tôi nhớ vô cùng vòng tay ấm áp của mẹ, thèm bát canh nóng mẹ nấu ngày xưa… Ôi... nhớ!
Một buổi sáng chớm thu ngày ấy cách đây 4 năm, trước khi tiễn tôi ra sân bay, mẹ không quên làm món ăn mà tôi vẫn ưa thích từ nhỏ: canh hạt sen móng giò.
Tôi nhớ vô cùng vòng tay ấm áp của mẹ, thèm bát canh nóng mẹ nấu ngày xưa…
Ngày hôm ấy, tôi biết mẹ đã đi chợ từ rất sớm, lựa mua những hạt sen trắng đã sấy khô, chắc hạt, vẫn còn thơm phức. Móng giò mẹ cũng tự tay chọn. Đã có lần mẹ nói, móng giò ngon thì không bị thâm đen, da mềm và sạch lông. Rồi đem về dùng muối chà xát vào da, tẩy mùi hôi sau đó rửa sạch, để ráo nước và chặt từng miếng vừa ăn.
Hạt sen sấy khô phải chọn hạt trắng, chắc, và thơm
Sau khi sơ chế xong, mẹ dùng nước mắm, muối, hạt tiêu và hành khô băm nhỏ để ướp với móng giòtrong khoảng mươi mười lăm phút, rồi mới cho lên bếp xào qua. Sau đó nước được đổ vào cho ngập thịt và nấu cho tới khi chín mềm. Tôi tự nhủ sẽ ghi nhớ mãi khoảnh khắc mẹ cặm cụi nấu ăn này làm động lực cho mình cố gắng học tập tốt nơi xa xôi ấy.
Hạt sen sau khi đã được ngâm mềm mới cho vào hầm tiếp cùng chân giò. Khi chân giò nhừ, hạt sen chín bở, mẹ nêm thêm một chút gia vị vừa ăn. Nhìn bát canh nóng hổi, thơm ngon được rắc thêm một chút hành, mùi thái nhỏ, có lẽ chẳng ai có thể làm ngơ. Bữa ấy, mặc dù là bữa chia tay, nhưng tôi vẫn ăn ngon lành mấy bát.
Tôi vẫn đặc biệt ưa thích cái vị béo ngậy của móng giò, bùi bùi của hạt sen, và ngây ngất người trong cái vị ngọt lịm của nước canh mẹ nấu.
Tôi vẫn đặc biệt ưa thích cái vị béo ngậy của móng giò, bùi bùi của hạt sen, và ngây ngất người trong cái vị ngọt lịm của nước canh mẹ nấu. Một hương vị rất riêng mà ở nơi xa xứ này tôi tìm hoài không thấy.
Thu đến, những con gió heo may tràn về se lạnh, cũng là lúc những món ăn nóng ấm cùng vị cay đặc trưng đã trở thành lựa chọn để “sưởi ấm” dạ dày của những đứa sinh viên như chúng tôi. Nhưng dù cái vị cay xè đến chảy nước mắt kia, hay thứ sắc màu sặc sỡ, lạ mắt trong nghệ thuật chế biến món ăn nơi này luôn quyến rũ mình đến ứa nước bọt, song chưa khi nào khiến tôi quên đi hương thơm và mùi vị hòa quyện trong món canh mẹ nấu ở quê nhà. Nó giúp tôi tạm quên những mệt nhọc đã qua và nhắc mình luôn phải cố gắng.
Một niềm riêng trong tôi như vỡ òa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét